Thơ tình của Xuân Diệu.Sưu tầm: Admin. Cảm Ơn Đời Cho Em Có Anh
Em cảm ơn đời đã cho em được yêu
Được chia xẽ với những gì anh có
Được ước mơ và ngày đêm được nhớ
Đến một người yêu nhất -chính là anh !
Nếu bảo rằng :tình xa cách là tình rât' mong manh
Em bác bỏ vì tình mình không thê'
Dẫu cách xa
ta vẫn lục tìm cả khoảng trời dâu bể
Để cùng nhau thắp lửa ấm yêu thuong
Trăng dù khuyêt' ,hay khoảng trô'ng chông chênh
Hay câu thơ có nữa đời hụt hẫng
Hoặc cung đàn lỡ cung trầm dâu' lặng
Thì đôi mình vẫn vẹn nghĩa nghe anh
Em cảm ơn đời cho em có được anh
Em hạnh phúc và mãi hoài hạnh phúc
Muô'n nói cùng anh trọn đời ,
câu em thích nhất :
"Em yêu anh ! Yêu trọn vẹn cuộc đời ! " Cảm xúc
Làm thi sĩ, nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến
Đây là quán tha hồ muôn khách đến
Đây là bình thu hợp trí muôn hương
Đây là vườn chim nhả hạt mười phương
Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc
Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc
Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm
Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm
Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ
Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ
Nghìn trái tim mang trong một trái tim
Để hiểu vào giọng suối với lời chim
Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động
Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng
Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời
Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi
Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ
Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ
Mà vạn vật là muôn đá nam châm
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm
Sao lại trách người thơ tình lơi lả ? Ý thu
Những chút hồ buồn trong lá rụng
Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân
Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng
Chẳng hái mà hoa cũng hết dần
Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve
Thế mà ve đã tắt theo hè
Chắc rằng gió cũng đau thương chứ
Gió vỡ ngoaì kia ai có nghe?
Hôm nay tôi đã chết theo người
Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi
Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ
Cách xa chôn hết nhớ thương rồi
Yên vui xây dựng bởi nguôi quên
Muốn bước trong đơì phải dậm trên
Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng
Nhưng hoa có thể cứ lâu bền
Ờ nhỉ ! Sao hoa lại phải rơi ?
Đã xa, sao lại hứa yêu hoài
Thực là dị quá mà tôi nữa!
Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai? Bến thần tiên
Xin em nói với thời gian
Ghé thuyền chở hộ ta sang bến thần
Lên bờ vừa mới đặt chân
Nước non đâu bỗng trong ngần gần xa
Quanh mình cũng chỉ có ta
Sao nghe nhân loại hòa ca với mình
Không hoa, cũng chẳng lá cành
Mà sao em đã tạo thành sắc duyên
Tạo hình gió thoảng, trăng lên
Hoa bên bờ suối, mây trên đá gành
Một mình em sáng tạo anh
Một mình em sáng tạo thành đôi ta
Thời gian rót xuống dần dà
Một bình êm dịu bao la đất trời
Trảo bao đau khổ trong đời
Mới dành cho phút được ngồi bên em Đơn sơ
Em nói trong thư: "Mấy bữa rày,
"Sao mà bươm bướm cứ đua bay;
"Em buồn em nhơ, chao ơi em nhớ!
"Em gọi thầm anh suốt cả ngày.
"Ngoài ấy vui không, anh của em?
"Trong này đã có nắng vàng êm;
"Mỗi lần nắng rọi, em ra cửa,
"Em nghĩ gì đâu, đứng lặng im.
Mùa xuân khó chịu quá đi thôi!
"Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi,
"Chim hót xui em nghe quạnh quẽ:
"- Hay là anh đã bỏ em rồi?"
Ồ! Mới nghiêng mình xem nước trong
Vui mừng em thấy má em hồng..."
Em tôi ăn nói vô duyên quá!
Em đốt lòng anh, em biết không? Vì sao ???
Bữa trước riêng hai dưới nắng đào
Nhìn cô tôi muốn hỏi "vì sao?"
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thỏa khát khao
Vì sao giáp mặt buổi đâu tiên
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền
Không thể vô tình qua trước cửa
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên?
Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca tôi chỉ thương
Chỉ lặng chuồi theo dòng cảm xúc
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước đứng say sưa
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; thế cũng vừa
Rồi một ngày mai tôi sẽ đi
Vì sao ai nỡ hỏi làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ lắm
Chỉ biết yêu thôi chẳng hiểu gì.