"Vịt là 1 loài có 2 chân, chạy nhanh hơn ... rùa, bay cao hơn...chuột, tuy nhiên lại bơi kém con... cá."
Thơ Tình Của Xuân Diệu. Sưu Tầm : ADMIN. Dại khờ
Người ta khổ vì yêu không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tùy nơi,
Người ta hổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm qúa, ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đà vào xương.
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
những tim không, mà tưởng tượng tràn đầy.
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc Rạo rực
Tơ Liễu dong gần tơ liễu êm
Bướm bay lại sánh bướm bay kèm
Ngàn đôi chim hót - chàng trai ấy
Không có người yêu để gọi "em"
Mặt trời vừa mới cưới trời xanh,
Duyên đẹp hôm nay sẽ tốt lành
Son sẻ trời như mười sáu tuổi
Má hồng phơn phớt, mắt long lanh.
Có lẽ chàng tơ đến tuổi rồi,
Ra đường ngỡ gặp dáng hoa khôi,
Uống cho áo mới mừng xuân rộn!
Ai đợi chàng đâu. Chỉ nắng cời.
Ghen tuông nhìn chạnh gió chen cây
Chim lẻo không im. Liễu cứ gầy
Và các môi hoa như sắp nói:
"ái tình đẹp tựa chúng em đây". Đôi mắt
Mỗi lúc anh đi xa
Anh nhớ nhiều đôi mắt
Cái con mắt lá răm
Dài, thanh, đen, sáng, sắc.
Đôi mắt nghĩ đâu ấy
Như chẳng nhìn thấy ai
Mắt một mí thương lắm
Sâu cho anh ngắm hoài.
Đôi mắt của hồn em
Anh yêu, không hiểu hết
Ôi đôi mắt em hiền
Khi anh ghen, thấy ác.
Khi em đi làm việc,
Anh ngồi viết ở nhà
Mong đến trưa, đến tối
Mắt em về từ xa.
Có lúc em tức anh
Ứa giọt châu nơi mắt,
Anh biết tội của mình
Thương em như dao cắt.
Anh đi xa anh nhớ
Đôi mắt ấy như gần
Dẫu có muôn sao nở
Không bằng đôi mắt thân. Giọng nói
Em ngồi ríu rít ở sau xe,
Em nói, lòng anh mãi lắng nghe
Thỉnh thoảng tiếng cười em lại điểm
Đời vui khi được có em kề,
Ôi giọng sao mà rất mến thương
Êm như giếng mát đến soi gương.
Dù ai tốt tiếng như ca hát
Cũng chẳng bằng em giọng nói thường.
Gió thổi nhiều khi giọng nói bay
Không cần nghĩa chữ vẫn nghe hay.
Sau xe, những tiếng em phơ phất
Cởi hết ưu phiền gởi gió mây.
Ước được ngàn năm nghe giọng ấy,
Đèo em đi mãi cuối không gian!
_Và khi không nói, em im lặng
Anh vẫn nghe hay tựa tiếng đà. Xa cách
Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn .
Em xích gần thêm một chút: anh hờn .
Em ngoan-ngoãn xích gần thêm chút nữa .
Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Đến kề anh, và mơn trớn: "Em đây !"
Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay .
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm
Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm !
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu !
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Dầu tin tưỡng: chung một đời, một mộng.
Em là em; anh vẫn cứ là anh .
Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật .
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất
Quá khứ anh; anh không nhắc cùng em
Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ .
Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ .
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực ...
Hãy sát đôi đầu ! Hãy kề đôi ngực !
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài !
Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai !
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt !
Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng
Trong say-sưa, anh sẽ bảo em rằng :
"Gần thêm nữa ! Thế vẫn còn xa lắm !" Anh Đã Giết Em
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao ?
Ôi ! Em mến yêu ! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian,
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất em cho anh mở
Nhớ
Muôn thưở thần tiên
Ôi ! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: hai người xa lạ - phải đâu ta !
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu
Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau ?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rồi, anh vần ngày đêm yêu mến
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu ? Tương tư chiều
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối:
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành:
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi,
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu).
- Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.